Ngốc Tử K2

2012-01-25 23:32

Date: 2012-01-20

By: Ngốc Tử K2

Subject: H.Tiên & hhuy

Chuyện Ăn Uống
Trong vòng chỉ khoảng 1 tuần lễ nhóm bạn của tôi đã hình thành gồm có 5 đứa, mỗi đứa đều có tên cúng cơm mói luôn là:
Thằng Vẹn dân ngã Bảy có cái mỏ hơi cao gọi là Vểnh, thằng Minh có chất giọng của ban nhạc Smokies nên gọi là Khàn, thằng Ngàn dân Bà Chiểu hay phát ngôn hổng đúng thòi gian và không gian nên gọi là Ẩu. Thằng Hiếu dân Đồng Tháp ngồi đâu ngáp đó do ghiền thuốc lá gọi là Ngáp và tôi nữa là 5. À quên! Sau cái vụ thuốc lá đó tụi nó gọi tôi là dân chơi Cầu Ba Cẳng ( chơi hổng giống ai ) , mấy đứa khác mỗi lần thắc mắc về tên cúng cơm của tôi thì tôi cũng tỉnh queo trả lời:
-Tại nhà tao ở gần cây cầu nối qua quận 1 nên tụi nó đặt như vậy thôi.
Thời gian đầu học hành đi chơi hay ngồi tán dóc ở đâu cũng có đủ mặt 5 thằng coi bộ thân thiết đoàn kết lắm, ăn cơm cùng mâm nhưng hổng dám ngủ chung giường sợ Má la ! (muốn ói quá). Mấy bữa đầu còn rủ nhau đi ăn chè mà lần nào ăn chè cũng từ thằng Khàn đề nghị anh em đều zui zẻ đồng ý nhưng dần dà sau này thằng Ngáp đâu chịu nổi cái cảnh cứ cầm ly chè mà mắt lại địa vô mấy đứa con gái với lại ăn chè mà tay cầm điếu thuốc lá tự nhiên thấy mình hạ cấp ẻo lả nửa mùa. Cho nên thằng Ngáp đề nghị thay vì ăn chè tụi mình phải vô quán café ngồi thì mới ra dáng đàn ông chứ ai đời tối ngày cứ hết chè lại qua cháo giống mấy bà quá! – Mô phật ! như thằng chết đuối vớ được cái ...củ chuối - tôi tán thành cái rụp liền :
-Ờ dzậy mới là bậc Nam nhi chi khí với cái đầu đầy chí chứ.- Để chăc ăn khỏi bị bác bỏ tôi quay qua thằng Vểnh bơm liền:
-Đúng hông Vểnh ? khỏi nói tao cũng biết mày đồng ý rồi vậy nhất trí là uống café nghe 3 thằng đồng ý ,đa số thắng thiểu số.
Thằng Vểnh bị tôi bơm liên tiếp không kịp thở chỉ ậm ừ :
_Ừa uống café cũng được
Chỉ còn thằng Ẩu là hơi do dự đồng ý nhưng mà tôi biết nó với thằng Khàn còn tiếc lắm, nó cũng không đẹp trai lắm khoảng 8 phần so với tôi thôi ( lại muốn ói nữa) nhưng bù lại nó mê gái hơn tôi nên giờ uống café thì không còn có dịp ngắm mấy em nữa.
(Chỉ đơn giản vậy thôi mà 5 đứa đã nâng phong cách lên một chút. Sau này ngồi ngẫm nghĩ lại tôi thấy cái 1 chút xíu xiu đó đã dẫn đường cho cái xíu xiu sau là Nhậu nhẹt và cả 3 cái xíu xiu đó bám riết theo tôi đến bây giờ làm cho con người tôi trở thành xìu xìu).
Đó mới chỉ là dạo đầu của chuyện ăn uống.- Cuộc sống xa nhà không có sự giám sát gắt gao của quý phụ huynh sao mà sướng quá, học hành tới đâu hay tới đó rảnh rỗi là chui vô quán café Kim Anh gần trường Ngô Quyền ngồi đồng. Có khi sáng uống café đến hơn 11h trưa mới vô học mà khi vô trường thì lớp học đã tan rồi, có sao đâu, đi thẳng vô nhà ăn ngồi canh me có cơm là bụp liền chứ chậm trễ là đói ráng chịu.
Cơm no rồi thì đi kiếm chỗ ngủ chẳng phải rửa chén rửa tô gì ráo trọi, bởi vì ban đầu còn chén đũa sắp ngay ngắn chờ bạn hiền vô ngồi ăn cùng riết rồi cục nhớt làm biếng sau lưng ngày càng lớn đến nỗi vô nhà ăn là chụp luôn cái giá múc cơm hay giá múc canh rồi ale hấp thau cơm đổ qua thau canh múc thêm một hai miếng cá bỏ vô nữa là xúc ào ào.
Cha mẹ ơi ! ăn gì mà cứ như là Heo ăn, cơm canh mà còn trộn thêm cá, mà mỗi bữa ăn cá là từ nhà ăn xuống tới phòng ngủ nồng nặc một mùi tanh của cá, có xúc miệng bằng xà bông cục 72% dầu cũng không hết tanh. Nói vậy thôi chứ quanh đi cũng cá, quẩn lại cũng cá hổng ăn thì ăn gì bây giờ chẳng lẽ nhịn đói, thôi thì cứ nhắm mắt nhắm mũi đẩy vô cho có lệ rồi tính sau.
Ah! cũng xin nói cho rõ tính sau ở đây là canh me thằng nào có mang theo đồ ăn để bồi dưỡng thêm thì thừa lúc vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm liền, cạy khóa trút hết sạch đồ ăn rồi có khi thủ tiêu luôn cái hũ của người ta nữa chứ. Mấy cái vụ này nạn nhân đau khổ nhất phải kể là ông Hai Niên,đêm khuya nấu nồi cơm và kho được miếng thịt mỡ bèo nhèo để sáng ăn rồi đi chẻ củi. Vậy mà bị mấy thằng tụi tôi hè nhau quất sạch cả cơm lẫn thịt rồi còn chơi ác nhơn bắt con cóc bỏ vô nồi đậy lại như cũ. Tới lúc ổng muốn ăn cơm như thế nào các bạn cứ tưởng tượng thử coi……Có lúc nghĩ lại thiệt tội nghiệp cho ông Hai Niên bị tụi này canh me làm riết ổng lớn hông nổi luôn, người có chút xíu hà.


Date: 2012-01-20

By: Ngốc Tử K2

Subject: H.Tiên & hhuy

Chuyện Bi Giờ Mới kể
Bạn Mời !
Một ngày trung tuần tháng 9 – 1979, Sáng hôm đó bầu trời mang một màu xam xám âm u như một điềm báo trước cho hành trình chỉ khoảng 30 cây số từ Sài Gòn đi Biên Hòa. Một hành trình tuy ngắn ngủi nhưng lại quyết định đến cả một tương lai dài thăm thẳm của cuộc đời tôi. Tôi cùng với Cha tôi đến trường Mỹ Thuật Biên Hòa để đăng ký nhập học theo giấy báo trúng tuyển dù trong lòng chẳng hề vui như những cậu học trò khác, học ở Biên Hòa là một điều bất ngờ đối với tôi bởi vì ước mơ của tôi bấy giờ là được học trường Cao Đẳng Mỹ Thuật TP ( bây giờ là ĐHMT HCM ).
Đến Biên Hòa, sau khi làm mọi thủ tục tại phòng Giáo Vụ tôi được một anh HS K1 hướng dẫn về phòng nội trú còn Cha tôi sau khi xem qua căn phòng tôi ở rồi dúi vào tay tôi khoảng 80 đồng , dặn dò đôi câu rồi ông lại ra xe về Sài Gòn.
Biên Hòa lúc đó là một vùng đất xa lạ lắm nhưng sao trong lòng tôi lại dửng dưng thờ ơ chẳng màng quan tâm tìm hiểu.Cả ngày hôm đó trời mưa rả rích một số bạn cùng đến BH học như tôi chẳng biết làm gì chỉ tụm lại dò hỏi làm quen nhau. Đang ngồi thờ ơ ngắm mưa rơi thì bỗng vai tôi lay nhẹ và một giọng vừa khàn khàn vừa lắp bắp hỏi tôi::
-Bạn ở đâu đến vậy ?
Quay lại nhìn thấy một thằng cũng cỡ như tôi nhưng ăn mặc có vẻ trau chuốt đẹp đẽ, tôi trả lời cộc lốc:
-Sài Gòn
-Vậy giống mình, mình cũng ở Sài Gòn.
Nghĩ bụng “ Mình với đầu con mẹ gì” nào giờ bạn bè quen gọi tao mày, thằng này chắc con nhà giàu nên xưng hô kiểu cách tôi liền trả lời :
-Ừ ! nhưng mà cứ gọi mày tao đi cho rồi khỏi kiểu cách làm chi
Nó tròn mắt nhìn tôi nhưng rồi lại cười và nói:
- Cũng được,” mình” gọi nhau bằng mày tao nhe
Mẹ kiếp lại” mình” nữa, cái giọng khàn khàn lắp bắp nghe hổng giống ai
-“Mình” tên Minh,, mày tên gì ?
Trời ơi là trời chịu thầu không ?lần này tôi quay lại nhìn kỹ khuôn mặt nó :
-Mời !
- Hả ?
-Mời ,Nguyễn Văn Mời, kính mời, xin mời… đó cha nội
-Ah! Vậy hả, tên nghe sao lạ vậy bộ ông bà già hổng còn tên nào khác sao mà đặt cái tên nghe kỳ cục vậy ?
Hah thằng này mới biết một biết hai thôi, tao sẽ cho mày sáng mắt ra với cái tên mày cho là xấu quắc kỳ cục của tao, nghĩ bụng vậy nhưng tôi vẫn tỉnh queo:- Chắc có lẽ vậy
Bỗng một bàn tay kẹp điếu thuốc lá đang cháy dở dí sát mặt tôi:
- Làm 1 ngao cho đỡ lạnh, tao tên Hiếu quê Đồng Tháp, tụi bay nhìn cái bộ dạng giống dân thành phố phải” hông” ?
Liếc lên tôi nhìn thấy một gương mặt đẹp trai, rất đàn ông,- Minh nhún vai :
-Ừ, dân Sài Gòn nếu thích thì tụi mình chơi chung, ăn chung.
Vừa nói Minh vừa đẩy bàn tay cầm điếu thuốc lá qua tôi, nhận điếu thuốc không nói câu nào tôi liền đưa lên mối kéo một hơi nhưng cứ ngậm trong miệng rồi lén lén nhả khói ra. Nào giờ có hút thuốc lá đâu, ông Già mình mà thấy cầm điếu thuốc là ăn đòn mệt nghỉ . Nhưng cũng phải cho mấy thằng này biết mình là dân cứng cựa chứ không phải tầm thường. Mới nghĩ trong đầu tới đó bỗng nhiên bật ho sặc sụa đầu óc tự nhiên lơ mơ lâng lâng, tai nghe ù ù loáng thoáng tiếng cười của thằng Hiếu
-Ha ha ha không biết hút mà bày đặt, uổng phí thuốc của tao…..
Tôi muốn gân cổ cãi lại nhưng mà sao không mở miệng được, trần nhà và mấy cái giường cứ quay mòng mòng và hình như tôi đã mụ mẫm mê man…..
Ôi trời ngày đầu tiên bước ra đời sống tập thể, chỉ vì chút sĩ diện hão huyền của mình muốn chứng tỏ là ta đây cũng giang hồ ngang dọc, cay cú từ câu nói, trong lòng hăm he muốn dạy người khác một bài học. Nhưng quả thật trời cao có mắt sao nỡ hại kẻ gian tà, chưa làm gì được ai đã dính đòn tuy không mang thẹo nhưng quê một cục chà bá…..


Date: 2012-01-19

By: Ngốc Tử K2

Subject: H.Tiên, hhuy

Nhân dịp năm hết Tết đến tui xin có món quà nhỏ gọi là ôn cố tri tân gởi đến H. Tiên và hhuy đó là những trích đoạn của Tạp ký mang tên CHUYỆN BI GIỜ MỚI KỂ
Xin nói trước:
Tạp ký của tôi chỉ là những mẩu truyện ngắn kể lại những kỷ niệm vui buồn thời học sinh trường MTBH. Bản thân tôi khẳng định rằng: Tôi không phải là nhà Văn.- cho nên câu chữ của tôi không trau chuốt, nội dung không súc tích và xin các bạn cũng đừng mong đợi sẽ được đọc những gì đẹp đẽ văn vẻ có trước có sau như những nhà Văn từng viết.
Trong những mẩu truyện ngắn của tôi chỉ mang tính chuyện kể lai rai đỡ buồn ngủ mà trong đó tôi cố gắng mang vào hết những cảm xúc, những suy nghĩ của bản thân tôi cho dù có lúc chỉ là ảo tưởng.
Những nhân vật trong truyện kể của tôi có thật 100% nhưng vì lý do tế nhị về cuộc sống đời tư và cả lý do là có những người không còn trên cõi đời này cho nên tôi xin mạn phép thay đổi hoàn toàn về tên nhân vật. Cho dù có lấy vải Jean che mắt Thánh đi nữa, tôi chắc rằng một số bạn cũng đoán ra được đó là nhân vật nào trong trường của mình. Chính những mẩu truyện của tôi mang nhiều tính sự kiện nên ai sống và học trong trường của MTBH ở thời điểm đó có lẽ đã biết và có khi còn biết nhiều hơn tôi và tôi mong rằng các bạn cũng đừng cho là tôi phỉ báng kín đáo một cá nhân hay một tập thể nào.
Nếu bạn nào thấy một nhân vật nào đó mang hình ảnh của mình thì tôi xin các bạn hãy nghĩ rằng nó chỉ là một cái bóng phản chiếu về đời sống của xã hội lúc bấy giờ của một số cá nhân học sinh.
Sau cùng, nếu như Thầy cô nào có đọc qua những mẩu truyện này thì cũng hãy xem như những trót dại khờ khạo, những lỗi lầm của một thời nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò mà cảm thông mỉm cười bỏ qua tất cả.
Nếu các bạn xem qua và đồng ý với tôi về những lý do trên thì hãy đón nhận những mẩu truyện của tôi như những hồi ức kỷ niệm một thời sinh viên.

Date: 2012-01-16

By: Ngốc Tử K2

Subject: Re: théc méc ( Bổ sung thêm)

Quốc Bà Đẻ có biệt danh không "đụng hàng" bắt đầu từ những ngày tham gia bóng chuyền và hoạt động thể thao trong trường (ngày xưa trường mình có tới 2 sân bóng chuyền). Mỗi lần đánh bóng chuyền là Quốc cứ ôm cái Ky chạy lạch bạch hốt té lên té xuống nên mấy anh em nói là : Đánh bóng chuyền mà cứ như mấy bà sắp đẻ lăn lộn lên bờ xuống ruộng. Từ đó Mỹ danh Quốc Bà Đẻ ra đời.
Còn biệt danh Dũng Dzón ( chứ không phải Dũng gión) là do hồi đó người ta hay kỳ thị dân Bake 75 và gọi họ là "dân Dzón". Mà thiệt tình anh chàng Dũng này giấu khá kỹ tông tích của mình, ăn nói giống như dân miền Nam 100% mãi đến khi tình cờ có một vài bạn ghé nhà anh ta chơi thì mới lòi ra và các bạn biết không ? 24h sau cả trường đều gọi là gì thì các bạn biết rồi đó.
Còn Trí Dậu thì đúng như có bạn đã kể về chuyện con Gà của thầy Hùng, nhưng nhân vật này nếu kể ra thì rất nhiều kỷ niệm vui có buồn có...và có thể viết ra cả một cuốn sách....
Còn nhiều Mỹ danh khác nhau mà cả Nam lẫn Nữ dù muốn hay không đều dược gán cho đến nỗi chết tên luôn như : Khánh Heo, Nam lùn (chứ không phải Nam cận), Hoài Sim hay còn gọi là "sân banh mùa khô", Sơn thầy Tu (Đỗ Phú Sơn), Trị Già, Liêm Giò,Cường mèo mù, Huy Bãi, Tuấn Ngủ K1....Nữ thì có Hồng ruồi (Vũ Hồng K1), Yến ẹo (Gốm K2), Yến Ù ( Bạch Yến-Gốm K1), Phượng Mập (Gốm K2-Lý thanh Phượng) và........còn rất nhiều không thể nhớ hết.



 

 

—————

Back



Nơi gặp gở của tất cả các bạn sinh viên đã học tại Mỹ Thuật Trang Trí Đồng Nai